Tên khốn dễ thương
Tên khốn dễ thương
Cậu khóc đấy à? Đang tâm trạng, nghe câu hỏi vô
duyên ấy, Hân quay sang nhìn
“người lạ” với đôi mắt giận dữ vẫn
còn ngân ngấn nước. - Ơ, đang khóc mà cũng nổi giận
được à? -……… - Thôi, khóc tiếp đi… xin lỗi! Tớ đi
chỗ khác đây. - Đứng lại! - …….. (người lạ ngạc nhiên quay
lại nhìn Hân với ánh mắt dò hỏi) Hân vẫn nhìn tên người lạ vô duyên
với ánh mắt nghìn viên đạn: - Cậu nhìn lại xem cậu vừa giẫm lên
cái gì? - Có gì đâu? - Cậu giẫm lên làm hỏng cào cào
của tôi rồi, tên khốn! - Ơ này, sao cậu dám gọi tớ là tên
khốn? Con cào cào lá này khô rồi
mà! - Khô rồi …kệ tôi… đền đi! - Đền cái gì nữa chứ! - Kết trả tôi con cào cào khác! Nghe yêu cầu của đứa con gái,
Mạnh bật cười. Mạnh nhặt con cào
cào khô lên rồi ngồi xuống cùng ghế
đá với Hân: - Cậu tên gì mà đanh đá vậy? - Tên thì liên quan gì đến đanh đá
hay không? Hân… cậu có đền tôi
cào cào không thì bảo? - ờ ờ… có đền. Đền cả chục con
luôn. Tớ tên Mạnh. Có chuyện gì
khiến người đanh đá như cậu phải
khóc thế! - Tên khốn nhiều chuyện, bên kia
có lá dừa để kết cào cào kìa! Qua
lấy đi! Hân nói rồi đi về phía có cây dừa
cạn trong sân kí túc xá. Mạnh đi
theo thở dài nói: - Ít ra cậu cũng phải chấm dứt việc
gọi người lần đầu tiên gặp là “tên
khốn” chứ! - Cứ gọi, từ “tên khốn” đáng yêu
mà. Sau khi cùng nhìn ngang, nhìn dọc
vặt được một nắm lá dừa, Mạnh và
Hân quay lại chiếc ghế đá ban nãy.
Nhìn Mạnh vật lộn với đống lá, Hân
tròn mắt nghi hoặc hỏi: - Cậu không biết kết cào cào à? - Uhm… chính xác là không? - Vậy mà cũng dám kết, nhìn này. Hân chỉ cho Mạnh cách kết cào cào,
Mạnh ngoan ngoãn học theo nhưng
cái tay lóng ngóng của Mạnh chỉ
cần kéo mạnh một chút là lá dừa đã
đứt phựt, nhìn cảnh đó Hân bật
cười: - Kéo nhẹ thôi, thế này này… - Uhm… còn chân cào cào… - Đây… thế này… -….. A, haha, được rồi này!!! Mạnh hoàn thành con cào cào đầu
tiên, vui vẻ giơ lên trước ánh đèn
trong sân kí túc xá ngắm kỹ. Nhìn
Mạnh như thế, Hân bỗng dưng lại
nhớ đến một người khác, một người
cũng từng kết cào cào cho Hân, cũng từng cười thật vui khi kết cào
cào cùng Hân. Mạnh quay lại phía
Hân: - Này, đền cậu! Hết nợ nhé! Nhìn đôi mắt đầy nước của Hân,
Mạnh hơi sững lại, Mạnh biết rằng
cô bạn này lại đang nhớ về điều gì
đó, Mạnh đùa để phá tan khoảng
hồi niệm ấy: - Cậu hay nhỉ? Đang cười mà khóc
ngay được. - Làm gì có! … tên khốn! - Ơ, lại nữa rồi. Thôi, đền cậu rồi
đấy! Lên phòng đi, tối muộn lạnh rồi
đấy! Mạnh nói và xoa đầu Hân: “À, lần
sau có gặp đừng gọi tớ là “tên
khốn” nữa nhé”. Hân ngước lên thấy Mạnh mỉm cười
rồi bước về phía khu nhà kí túc xá.
Một tên lạ lùng. Hân bất giác mỉm
cười khi nhớ đến cái tên hồn nhiên
ấy, sao có thể đến gần một đứa
con gái và hỏi “cậu khóc đấy à” nhỉ? Nhớ đến nụ cười của tên ấy cũng
thấy dễ thương, lại khiến Hân nhớ
đến nụ cười của ai đó, nụ cười mà
Hân đã từng chỉ cần nhìn thấy thôi
là cũng thấy vui lây rồi. Kí ức trôi về đến đó lại đọng lại nơi
khóe mắt khiến Hân lại có cảm giác
cay cay. Hân nhắm mắt lại, nước
mắt trào ra thật nhanh. Gió thu se
se lạnh khiến nước mắt ấm cũng
lạnh thật nhanh, Hân cứ nhắm đến khi nước mắt trào ra khô hết mới mở
mắt. Hân đã đọc ở đâu đó viết rằng
“khóc sẽ khiến mắt trong hơn”. Hân mở mắt ra, cảnh vật trước mắt
cũng trở nên trong veo… gió thổi
qua, khiến lá phượng khô tung bay
như một cơn mưa bóng mây, Hân
nhớ những lúc tựa đầu trên vai
người ấy mà nhìn tán lá phượng xanh um, đã có lúc có người ước
thời gian ngừng lại ở đó… giờ thì lá
phượng cũng vàng úa cả rồi. Ơ, có
mưa thật, Hân cầm mấy con cào
cào rồi chạy về phòng, lấy mấy sợi
dây, buộc cào cào và treo lên tường. Treo đến con cào cào đầu
tay của “tên khốn”. Hân bất giác lại mỉm cười, nhìn con
cào cào cứ ngộ ngộ như mặt tên đó
vậy. Bất chợt, Hân nhớ ra mình bỏ
quen con cào cào khô dưới ghế đá,
Hân chạy xuống nhưng… đến nơi…
cửa chính của khu nhà đã bị khóa, Hân thở dài nhìn đồng hồ “11h” –
đến giờ khóa cửa rồi. Trời đang
mưa to, ở ngoài kia chắc cào cào sẽ
lạnh, nhưng… thôi kệ… cũng đến
lúc phải xa nó rồi…
* ** 5h30…. Một chiều… trong công
viên, Hân ngồi bên bờ hồ, khẽ đung
đưa chân, khe khẽ hát theo giao
điệu nhè nhẹ của bài hát của chiếc
mp3. Hôm nay gió rất nhiều, mái
tóc mới cắt ngắn, gió lùa vào nhột nhột ở chân tóc khiến Hân có cảm
giác rất dễ chịu. Hân mỉm cười nhìn
xung quanh, có lẽ Hân nên ra đây
nhiều hơn thay vì ngồi ôm cái máy
tính hết nghe nhạc lại xem phim
như bọn bạn trong phòng gọi là “tự kỷ”. Bỗng nhiên, ánh mắt Hân bị thu hút
bởi một con cào cào lá, rồi ánh mắt
Hân chuyển lên nhìn người đang kết
con cào cào ấy. Vẻ mặt người đó
khi kết cào cào rất chăm chú, rất
cần thận, mỗi lần kết xong một nếp gấp, người đó lại tự mỉm cười, con
cào cào gần xong… đến đoạn cuối
không rõ người đó vội vàng gì mà
kéo mạnh… chiếc lá dừa lại đứt
phựt… Mạnh thở dài… Hân bật
cười, đúng là Mạnh, không thể nhầm được. Hân tiến lại gần cậu
bạn, cười nói: - Có cần giúp gì không, “tên khốn”? - A, là cậu, lại gọi tớ là “tên khốn”
rồi. Tớ đền cậu cào cào rồi mà. - Uh, gọi thế thì cậu mới nhân ra tớ
chứ! Cậu vẫn chưa nhớ cách kết
cào cào à? - Nhớ rồi, nhưng kết bị hỏng suốt.
Mà tớ cũng sẽ nhận ra cậu dù cậu
không gọi tớ là “tên khốn” nữa. Nên …. - Uhm biết rồi.. không gọi nữa.
Nào, cùng kết nào! - Ừ, cậu đang nghe bài hát gì vậy? Mạnh hỏi lấy lệ rồi tự lấy một bên
tai nghe của Hân. Bài hát “có khi
nào rời ra” nhẹ nhàng vang lên,
Mạnh mỉm cười nói khẽ: - Suốt ngày nghe nhạc buồn. - Kệ tớ, không nghe thì trả đây. - Ơ, không. Vậy là Hân và Mạnh cùng kết cào
cào, chiều muộn hơn… nhưng có vẻ
ấm áp hơn… *** Phố chiều mưa bay… Hân nhìn chiếc
ô nhỏ cầm tay tự hỏi “mở- hay
không mở”… rồi Hân mỉm cười mở ô,
đường từ đây về kí túc xá còn xa
mà. Hân lại nhớ câu nói của con bạn
thân: Nếu lần hẹn hò đầu tiên của hai người yêu nhau mà có mưa thì
hai người ấy sẽ không bao giờ rời
xa nhau… Hân lục lại trong ký ức
góc kỷ niệm về Huy… lần đầu tiên
hai đứa đi với nhau trời có mưa
không nhỉ? Đúng rồi không mưa mà còn nắng to nữa thì phải. Thật ra
thì đã khi nào Hân và Huy đi cùng
nhau trời mưa đâu, Huy đã nói
muốn cùng Hân đi dưới mưa nhưng
nói chỉ là nói thôi, chẳng khi nào
Huy thực hiện được. Huy học ở xa Hân quá… Người ta cứ bảo rằng, khi yêu nhau
khoảng cách chỉ khiến nỗi nhớ nhiều
thêm. Thật ra thì thế nào nhỉ? Yêu
xa là không thể bên nhau những lúc
nhớ đến nhau, là những khi buồn
không có một ai đó an ủi, cùng lắm chỉ là những lời động viên qua điện
thoại hay tin nhắn nhưng… đôi khi
chỉ một cái xoa đầu hay một cái
nắm tay còn có tác dụng hơn tất cả
những lời nói… Yêu xa… đúng là nhớ nhiều hơn…
nhiều đến mức bão hòa… nhiều đến
mức nhớ như là một thói quen… đã
là thói quen thì dần dần không nhận
ra nỗi nhớ nữa… Huy đã từng cười
khi Hân nói rằng nỗi nhớ cũng có thể bão hòa… nhưng đúng là có
những lúc Hân không có cảm giác
nhớ Huy nữa… Nhưng khi chia tay
thì khác… lúc ấy có muốn không
nhớ nữa cũng thấy thật khó khăn. Nhớ… khi yêu nhau đã trở thành
một thói quen, bây giờ thói quen ấy
bị bắt buộc phải xóa đi… vì… làm
sao có thể cứ nhớ, rồi nhắn tin hờn
dỗi với người ta nữa. Chia tay rồi
mới nhận ra có quá nhiều thứ có thể gợi nhớ về quá khứ… giá như
có thể gom tất cả vào một cái hộp
rồi giấu kín ở một chỗ nào đó để
không phải nhớ nữa. Nhưng nhiều
quá… không muốn nhớ cũng không
được… bỗng “ketttttttttttttttttt”- một chiếc xe đạp dừng lại cạnh
Hân: - Sao lại đi một mình thế này? - Ơ, Mạnh. - Dầm mưa không? Cụp ô lại rồi lên
xe đi! Nhìn hình ảnh Mạnh cười mờ mờ ảo
ảo …không biết tại nước mưa hay
nước mắt làm mờ kính nữa, Hân
cũng mỉm cười cụp ô lại và leo lên
xe Mạnh: - Lên bờ hồ nhé! Không gặp tớ lại
vừa đi vừa khóc hả? - Làm gì có! Hân cười phủ nhận, Mạnh đạp xe
nhanh ngược hướng kí túc xá về
phía bờ hồ. Mưa to hơn, cả hai đứa
ướt cả, một chút lạnh lạnh nhưng
rất tự do… Hân không có cảm giác
nỗi nhớ đè nặng lên trái tim của nó nữa… Bỗng Mạnh lên tiếng: - Hân lạnh không? - Không, cậu cứ đi tiếp đi. - Chắc lại hay đi xe đạp dưới mưa
thế này rồi chứ gì? - Uhm, chỉ là hay gặp mưa thôi. - Sao cậu không kể cho tớ nghe về
người ấy! - Về ai??? - Về người làm cậu khóc ấy! Kể ra
sẽ dễ quên hơn đấy! Hân im lặng, Mạnh cũng không hỏi
thêm, mưa vẫn rất mau… Mạnh bắt
đầu kể chuyện, tiếng Mạnh rất nhỏ,
không rõ là đang kể cho Hân nghe
hay đang tự kể cho chính Mạnh … “Lần đầu tiên tớ và người ấy cùng
đạp xe lên hồ Gươm cũng lâu lắm
rồi, năm nhất thì phải… khi ấy Hà
Nội lạ lẫm lắm, chẳng đứa nào biết
đường lên đó. Cứ đi, rồi vừa đi vừa
hỏi. Cuối cùng thì cũng đến nơi, bọn tớ ngồi ở phía bờ hồ có thể nhìn
thấy tháp đồng hồ… hai đứa cùng
thử tính xem kim giờ, kim phút, kim
giây ấy sẽ quay bao nhiêu vòng
nữa sẽ hết 4 năm đại học… thêm
bao nhiêu vòng nữa để tớ thấy bạn ấy mặc váy cưới… hồi ấy mơ mộng
quá… cứ nghĩ chẳng có gì có thể
thay đổi được tình yêu ấy… tớ nắm
tay người con gái ấy… ấm áp, bình
yên và hạnh phúc nữa… thế mà…
có một ngày người ta nói với tớ rằng: “Trên đời không có gì là vĩnh
hằng… huống chi là tình yêu…” Tất
cả tan vỡ cả…” Mạnh kể rồi im lặng, đến hồ Gươm,
Mạnh dựng xe rồi cả hai ngồi xuống
bờ hồ. Hân tự hỏi không biết Mạnh
đã kể câu chuyện ấy cho bao nhiêu
người, đã khi nào Mạnh nhớ về
người ấy mà không nhớ về câu nói “trên đời không có gì là vĩnh hằng
huống chi là tình yêu” không? Hân
nhìn Mạnh, xót xa hay đồng cảm?
Chẳng biết nữa… Mạnh đang nhìn
mặt hồ xao động vì mưa rơi, xa
xăm… rồi Mạnh đột nhiên quay sang xoa đầu Hân: - Cậu ngẩn ngơ cái gì? Chuyện của
tớ mà sao nhìn cậu mất hồn thế? - Sao cậu không khóc? - Khóc vì cái gì? Vì nhớ à? - Đến đây khiến cậu nhớ nhiều hơn
sao cậu vẫn cứ đến. - Trốn tránh kỷ niệm mãi sao được,
cứ để nó tự hiện lên rồi… tự mờ đi
thôi…AAAAAAAAA…đến lượt cậu
kể chuyện đấy. Hân mỉm cười, gật đầu,… trong câu
chuyện Hân cũng gọi Huy là người
ấy… câu chuyện về Huy bắt đầu
bằng những kỷ niệm thật vui… ấm
áp… xa cách… mất cảm giác… rồi
chia tay. Chưa lần nào kể chuyện về Huy mà Hân thấy bình thản đến
thế… Hân kể về những con cào cào
lá, kể về con cào cào đầu tiên… về
cả con cào cào cuối cùng khô xơ
xác mà hôm trước Mạnh giẫm phải
và Hân bỏ quên trên ghế đá… những kỷ niệm hiện ra trong tâm
trí… được kể lại… và mờ đi một
chút… Hân kể rồi cũng lặng im…
mặt hồ vẫn xao động vì mưa, quay
sang Mạnh, tóc ướt sũng thỉnh
thoảng nhỏ nước xuống, Hân đưa tay gạt sợi tóc ướt vì sợ nước mưa
rơi vào mắt Mạnh, Mạnh quay lại
mỉm cười, trêu đùa: - Lãng mạn nhỉ? Tớ với cậu, cùng
ngồi ở bờ hồ… rồi còn mưa nữa… - Lãng mạn gì chứ! Giờ mà vẫn còn
đùa được. - Tớ đâu có đùa… đưa tay đây… đi
dạo nào! Hân đưa tay cho Mạnh, Mạnh một
tay dắt xe, một tay cầm tay Hân.
Tay hai đứa tê cóng vì cơn mưa đầu
đông, nhưng tại nơi hai lòng bàn
tay chạm vào nhau cả hai vẫn cảm
nhận được hơi ấm… cả hai đi… xa cái vị trí vừa ngồi… càng xa, càng
không nhìn rõ cái vị trí ấy nữa – vị
trí có thể nhìn chiếc tháp đồng hồ
mà Mạnh vẫn ngẫu nhiên chọn….
ký ức như cũng mờ dần theo mưa…
Tiếng Mạnh như tan vào tiếng mưa… - Khi tớ và cậu cùng quên rồi… bọn
mình yêu nhau nhé! - Ơ, cậu nói như dễ lắm vậy!!! - Rồi cậu sẽ yêu tớ đấy!…. tớ kết
cào cào cho cậu mà. - Linh tinh… - Ai biết được? *** Đêm muộn… bờ tường liền giữa hai
nhà trên sân thượng… Mạnh lấy
một chiếc tai nghe ra khỏi tai thằng
bạn thân, nghe thử. “……….Tình yêu đâu phải ai cũng
may mắn tìm được nhau
Chẳng giống như chúng ta tìm được
nhau rồi lại hoang phí duyên Trời
Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi
Biết đến khi nào…chúng ta… Nhận ra chẳng thể quên được nhau
…” rồi bật cười: - Bài gì mà buồn thế này? - “Lắng nghe nước mắt?” - Dạo này vẫn nghe nhạc buồn à? - Uhm… - Mày có phải là bạn thân tao không
mà không chịu kể chuyện về cô bé
đó cho tao nghe thế? - Có gì để kể đâu? Dù sao thì cũng
chẳng còn gì cả. - Thôi, kệ mày vậy. Lại kết cào cào
à? Chỉ tao đi. - Mày kết cào cào làm gì??? A, chết
nhé!… Mày yêu ai khác rồi hả? - Không, bọn tao chỉ là bạn thôi. - Thật không? Nghi lắm! - Thôi, hỏi ít thôi! Mạnh lấy một chiếc lá dừa từ cây
dừa trên sân thượng, cẩn thận kết
cào cào. Huy… nhìn vẻ chăm chú
của Mạnh khi kết cào cào mà bật
cười. Dù Mạnh phủ nhận nhưng
nhìn vẻ mặt Mạnh khi nhắc đến cô bạn ấy có cái gì đó bối rối là Huy
biết Mạnh thích cô bé ấy rồi. Chơi
với Mạnh từ nhỏ, thường là chuyện
gì hai đứa cũng kể cho nhau nghe,
bạn bè chơi thân còn sợ hai đứa nó
đồng tính vì suốt ngày đi cùng nhau cho đến khi lên cấp 3 mỗi đứa thi
vào một trường. Nhưng chẳng hiểu
sao Huy không thể kể cho Mạnh
nghe về Hân, có lẽ Huy sợ phải
chạm vào ký ức, sợ cảm giác nhói
đau ở ngực trái khi nhớ về người ấy. Ngồi trên bờ tường, Huy ngả
đầu dựa vào cái cột phía sau, thở
dài. Mạnh nhìn thằng bạn hỏi: - Lại tâm trạng à? - Ừ, nhớ! Mỗi lần ngắm sao lại nhớ
vu vơ. Con gái sao mà mơ mộng thế
nhỉ? Còn tin mỗi người có một ngôi
sao hộ mệnh nữa nhỉ? - Con gái mà. Bạn tớ cũng thích cào
cào với ngắm sao đấy. - Vậy à, trùng hợp nhỉ? … nào xem
cậu kết cào cào thế nào nào!!!
haiz, chẳng có hoa tay gì cả, nhìn
đây này. Mạnh nhìn Huy kết cào cào, nhìn nó
buồn buồn, chắc là vẫn chưa quên
người ấy… Huy khác Mạnh, Mạnh
học cách đối diện với ký ức buồn
bằng sự chia sẻ còn Huy cái gì Huy
muốn quên thì Huy sẽ giấu thật kín dù Huy biết rằng như vậy sẽ phải
nhớ nhiều hơn… Mạnh lại nhớ đến
Hân, nhớ đến lần đầu tiên gặp Hân,
Hân cũng chẳng chịu nói gì cả. Bình
thường hồi trước thấy Huy kết cào
cào suốt, nhưng chẳng chịu ngồi kết cùng nó, giờ thì chỉ toàn khiến
Hân bật cười vì những con cào cào
ngố ngố nó kết. Mạnh nhớ nụ cười
ấy… nhớ Hân… thật nhiều. Thứ 2 lên trường, Mạnh lại cùng
Hân đi dạo quanh kí túc xá rồi ngồi
lại ở một chiếc ghế đá kể chuyện
nhau nghe. Mạnh đưa Hân túi cào
cào mang lên từ nhà. Hân mỉm cười
mở ra đưa từng con cào lên ngắm: - Mấy con xinh xinh này không phải
cậu kết. - Ơ, đúng rồi, sao cậu biết! Thằng
bạn tớ kết. - Cào cào cậu kết nhìn là biết. - Này, ý cậu là gì đấy! - Đâu có. Tớ thích mấy con cào cào
ngố ngố này hơn - Thật không? - Thật, đồ ngốc. Hân đặt tay mình trong tay Mạnh,
mỉm cười ngả đầu vào vai Mạnh,
Mạnh nắm tay Hân thật chặt. Đông
rồi… lạnh rồi… nhưng ở tại nơi đây,
vẫn có hai người đang rất ấm áp.
Khi chạm tay vào những con cào cào không phải Mạnh kết, Hân có
cảm giác rất lạ… có lẽ bởi nó giống
hệt những con cào cào mà Huy đã
kết cho Hân khi trước… ôi nghĩ linh
tinh rồi… Chủ nhật, Hân về nhà Mạnh chơi,
thật ra nhà hai người hỏi ra mới biết
không quá xa nhau. Lúc sắp quay
lại trường, Mạnh đi đâu đó cùng mẹ
một lúc, Hân đi quanh thăm căn
nhà, phòng của Mạnh rồi lên trên sân thượng nơi mà Mạnh kể hay lên
đó ngắm sao và trò chuyện với
thằng bạn thân. Trên cao rất nhiều
gió, Hân mỉm cười khi nhìn thấy cây
dừa cạn trên sân thượng. Bỗng
Hân nhìn thấy một người ở đó, đang ngồi trên bức tường thấp,
dựa đầu vào cái cột đằng sau, Hân
lên tiếng: - Chào cậu, cậu là bạn Mạnh à? Người con trai kia quay lại và Hân
có cảm giác như thời gian dừng lại ở
đó. Huy cũng ngạc nhiên không
kém, cậu đứng xuống đất đứng một
chỗ nhìn Hân không nói nên lời. Đã
nhiều lần Huy nghĩ về cái khoảnh khắc nếu gặp lại Hân, Huy sẽ như
thế nào? Chạy đến ôm lấy, hay
lạnh lùng bước ngang qua và bây
giờ câu trả lời ở thực tại là chỉ biết
đứng lặng yên. Mạnh cũng bất ngờ
chạy lên sân thượng tìm Hân, thấy Huy, Mạnh định giới thiệu hai người
với nhau nhưng nhìn cách Huy và
Hân nhìn nhau và con cào cào Huy
đang kết dở rơi trên đất thì Mạnh
hiểu việc đó là không cần thiết nữa
rồi. Từ lúc ấy đến khi lên đến kí túc xá, Hân không nói gì với Mạnh cả.
Cái khoảng im lặng ấy với Mạnh sao
mà nặng nề đến vậy? Tất cả những sự trùng hợp đâu
phải ngẫu nhiên… mà vì đó là cùng
một người. Khuya… Huy vẫn nghe nhạc… một
thằng bạn thân… một người con gái
mà Huy đã yêu nhiều như thế? Có
giọt nước mắt khẽ trào ra… Huy đợi
nó khô hết rồi nhấn phím gửi cho
Hân một câu trong bài hát đang nghe “tình yêu thì không có sai
hoặc đúng… chỉ cần trái tim rung
động”. Tin nhắn đến máy Hân lúc 11h11’,
bọn bạn nó vẫn bảo khi nhìn thấy
giờ và phút trùng nhau là có người
đang nhớ. Đọc tin nhắn của Huy,
Hân thấy lặng đi… vì nhớ Huy hay
vì cảm giác có lỗi… bỗng điện thoại lại báo tin nhắn đến, là tin nhắn của
Mạnh: “Cậu ngủ sớm đi nhé! Đừng
có suy nghĩ linh tinh. Hãy làm
những gì tim cậu đang lên tiếng, tớ
sẽ không buồn đâu”, Hân mỉm
cười… Tên ngốc này chẳng hiểu gì cả, Hân nhấn phím gửi tin nhắn cho
Mạnh: “Tim tớ bảo là những con cào
cào ngố ngố của “tên khốn” dễ
thương hơn.”
Created at 28/08/13,20:17:40
Quay lại
UNDER MAINTENANCE