80s toys - Atari. I still have
> >
Đào Hoa Trong Gió Loạn

Đào Hoa Trong Gió Loạn


Đăng: Huy's Sirô
Lượt xem:

Đào Hoa Trong Gió Loạn

>Nghe lão bà chỉ dẫn Hỗ Cầm chạy ra trước hồ Gươm. Mặt nước vẫn ngời xanh như ngày nào nhưng có lẽ đáy hồ đã ghi nhận biết bao thay đổi trong thời gian ngắn vừa qua. Bao nhiêu tang thương, oán hận. Nàng như bật khóc khi nghĩ đến thân phận của mình. ô nhục ê chề ở cái mảnh đất Thăng Long này nhưng nàng đã hết thì giờ để rửa hận rồi. Nghĩ tới tương lai nàng chỉ nghi ngay đến việc trả thù mối hận. Nàng chỉ còn sống hai năm nữa thôi. Phải làm gì trong hai năm ngắn ngủi ấy? Chắc chắn nàng phải tìm gặp Phước Quang, nhờ Quang giết chết Sa La Nạp để trả mối hận này cho nàng. Nhưng Sa La Nạp ở xa quá, mãi bên Yên Kinh thăm thắm làm sao đến được để trả thù?

Đang vơ vẩn trên bờ hồ bỗng Hồ Cầm nghe tiếng gọi nhỏ:

- Hồ Cầm!

Nàng giật mình quay lại và suýt nữa la thật lớn lên vì mừng rỡ trước mặt nàng là Nguyễn Đại Thạch.

- Đại ca! Đại ca làm gì ở đây vậy?

Đại Thạch kể cho Hồ Cầm nghe những ngày thăng trầm của chàng và kết thúc:

- Tôi theo quân Nguyễn Ánh chiếm cửa biển Thị Nại rồi và theo đúng lời hứa Tiểu Sơn cho tôi ra Thăng Long tìm nghĩa phụ sau đó phải trở về làm việc trong bản doanh của Nguyễn Ánh!

- Thế đại ca có trở về không?

- Hà! Không biết có trở về hay không vì hiện thời tôi vẫn chưa tìm được nghĩa phụ.

Hồ Cầm ngập ngừng một chút mới hỏi tiếp:

- Thế còn … tiểu thư … tiểu thư gì đó mà đại ca vẫn theo đuổi?

Đại Thạch chỉ ra trên mặt hồ:

- Tôi giống như chiếc lá rụng trôi trên mặt hồ, đâu dám đeo đuổi ai bao giờ?

Vả lại tiểu thư ấy cũng sắp bị giao cho bọn Tây dương rồi! ….

Tự nhiên Hồ Cầm tươi hẳn nét mặt, nàng lấy lại vẻ nhí nhảnh trẻ con đã mất từ lâu lắm:

- Tôi với đại ca đi tìm Nguyễn Phước Quang đi! Đại ca có nhớ Quang ca ca?

- Nhớ chứ! Cậu ấy võ công cũng cao cường lắm!

- Nhưng từ ngày trúng độc “kim xà” của Sa La Nạp không biết ca ca có còn như xưa không?

Hồ Cầm thuật kể cho Đại Thạch nghe tình hình Thăng Long. Nguyễn Huệ kéo quân ra đại phá quân Thanh, chôn vùi gần ba mươi vạn tên xâm lược trong hố sâu nhục nhã. Hồ Cầm kéo chàng về phía Tây thành tìm đến doanh trại của đô đốc Long. Doanh trại đóng ở một vùng đồng chiêm lúa mới gieo. Gió xuân xứ Bắc thổi vi vu vẫn còn gây gây lạnh Đại Thạch chỉ một quán chè tươi bên đường:

- Ta vào đây uống chén nước và hỏi thăm tin tức, vì những hàng quán là nơi có nhiều tin tức nhất đấy!

Cả hai vui vẻ bước vào ngồi ngay ở cái chõng đầu tiên bên trên có bày mấy nải chuối, mấy cái bánh chưng lá xanh ngăn ngắt, lọ kẹo lạc và cái điếu cày nằm bên chiếc đèn dầu ngọn lửa nhỏ như sắp tắt. Chủ quán là một thiếu phụ còn son trẻ nhưng bu quanh nàng là hai ba đứa trẻ con mũi dãi lòng thòng. Đại Thạch hỏi ngay:

- Chắc hàng ta bán khá lắm vì quân lính xa nhà đâu có thú vui gì?

Thiếu phụ tắc lưỡi:

- Thấy thế đấy! Nhưng quân đội Qui Nhơn kỷ luật nghiêm quá và lương lạu cũng chặt chẽ nên cũng chẳng được mấy! Mời anh chị xơi bánh chưng nóng.

Đưa hai cái bánh chưng cho Đại Thạch thiếu phụ nói tiếp:

- Nhưng được cái bọn lao dịch trong doanh trại lại ăn tiêu khá hơn! Bọn ấy phần đông là người miền ngoài quen tiêu pha rồi có đâu như đân Qui Nhơn.

Hồ Cầm hỏi tới:

- Thế có cả bọn lao dịch à? Chắc là tù binh do quân Tây Sơn bắt được chứ gì?

- Ấy đấy! Đa phần là quân cũ của vua Lê, quân điệp báo của Nguyễn Ánh ở Phương Nam ra phục sẳn ở đây. Cái loại này thế mà có lắm tiền, hình như cũng cướp bóc ở đâu đó!

Nghe người đàn bà láu táu lắm miệng như đa số phụ nữ ở đây, Hồ Cầm hỏi nhỏ:

- Thế thư thư có biết giờ nào bọn họ hay ra đây ăn hàng không?

- Sắp hết giờ lao dịch rồi. Cứ đến đứng bóng là bọn họ kéo ra cả bầy ấy thôi!

Mặt trời cũng đã sắp đứng bóng thật.

Ngồi uống một vài ngụm nước chè tươi nóng hổi và ăn vài miếng kẹo lạc Nguyễn Đại Thạch đã thấy một tốp bốn năm người trong doanh trại kéo ra.

Nhìn cách ăn mặc Đại Thạch biết ngay đây là tù binh lao dịch vì quần áo họ rách rưới và mặt mày ủ rũ. Chỉ khi vào hàng nước bọn họ mới tươi tỉnh đôi chút. Đại Thạch không nhận rà ai quen trong số này nhưng chàng tìm một gã trung niên mặt mũi hiền lành làm quen:

- Xin mời huynh chén chè. Xin hỏi huynh người ở đâu?

Mặt gã nọ đớ ra trong giây lát:

- Tôi người Thanh Nghệ Hà! Mà lâu quá đâu có được về quê nhà Hết chúa Trịnh vua Lê lại Tây Sơn Đông Sơn có nước chết già ở cái đất kinh kỳ này thôi!

- Trong quân huynh có quen ai tên Nguyễn Phước Quang?

Gã ta càng trố mắt:

- Phước Quang dòng hoàng tộc? Y ở ngay trong cùng một đội với tôi thôi!

Đại Thạch thân mật vỗ vai gã:

- Xin nói thật, Phước Quang vốn là anh em của tôi, nhờ huynh cho nhắn lời được chứ?

- Sao không được? Nhắn gì cứ nói vì tôỉ với hắn ngày nào cũng gặp! Nhưng không hiểu hắn có tâm sự gì mà suốt ngày không nói không rằng, lại không chịu cùng anh em vui chơi trong những lúc rỗi việc!

Hồ Câm xen vào:

- Xin đại huynh cho tôi nhắn:

em ruột là Nguyễn Hồ Cầm muốn gặp ở hàng nước này!

- Ngay bây giờ?

- Vâng! Nếu được ngay bây giờ thì hay quá! Xin gửi huynh chút lòng cảm tạ.

Hồ Cầm nhét vào tay gã mấy đồng bạc lẻ. Gã thích quá đứng ngay dậy:

- Công tữ và cô nương cứ ngồi chờ ở đây, tôi xin đi gọi ngay!

Gã tất tả chạy vào doanh trại. Chỉ thoáng sau gã trở ra thật. Nhưng không chỉ với Phước Quang mà thôi, có hai tên mặt mũi đen đúa cầm siêu đao theo sau, chưa bước vào hàng quán một gã đã quát:

- Con bé nào là Hồ Cầm? Định đến làm loạn đại quân là ăn đao đấy!

Nguyễn Đại Thạch nắm tay Hồ Cầm, ôn tồn nói:

- Quan nhơn bớt nóng! Anh em chúng tôi nào dám loạn đại quân nào đâu!

Chỉ xin gặp Nguyễn Phước Quang đây chốc lát thôi!

Tên người Thổ không thèm nói gì hạ siêu đao xuống một đường hiểm ác.

Đại Thạch kéo Hồ Cầm ngả sang bên dao chém gãy chiếc bàn cùng lúc với cước chàng đá chạm vào mặt hắn nghe “rắc” một tiếng. Mặt hắn méo vì thiếu nguyên cả hàm răng trên. Mặc cho thiếu phụ chủ quán chạy vọt ra ngoài la chói lói:

- Ối làng nước ôi! Chúng nó phá nát quán tôi rồi!

Hồ Cầm phạt thêm một đường kiếm trong lúc tên võ sĩ đang còn bàng hoàng.

Lần này hắn chưa kịp la thì cái đầu hắn đã lăn lông lốc theo triền dốc ra ngoài cửa quán.

Một đám dân và quân Tây Sơn bu đen nghẹt ngoài cửa quán trước cửa doanh trại náo động hần lên. Hồ Cầm lúc ấy mới kịp nói với Phước Quang:

- Ca ca! Ca ca chạy theo bọn tôi đi!

Phước Quang dùng dằng:

- Tôi côn cất ít đồ trong trại và bức di thư của mẹ mà ông ngoại trao cho ở Gia Miêu …

Hồ Cầm gắt lên:

- Bỏ mặc nó đi! Thoát thân cái đã!

Tên võ sĩ thứ hai lợi dụng lúc Hổ Cầm đang sơ ý quất ngọn siêu đao ngay vai nàng. Nàng vừa nghiêng người tránh thì một ngọn roi ở đầu quất trúng mặt làm nàng choáng váng. Ngoài cữa xuất hiện một tráng niên vạm vỡ râu mép để đen bóng thành một vòng cung. Gã gầm lên:

- Gớm cho quân nào tới bản doanh ta náo động! Chưa biết uy vũ của ngọn roi Bình Định hay sao?

Gã quất roi vun vút. Đại Thạch nghe loáng thoáng những tiếng kêu bên tai:

- Đại đô đốc! Đại đô đốc!

Chàng biết đây chính là đô đốc Long nên cần mật đề phòng. Đợi ngọn roi sắp sửa mổ trúng tinh mũi, Đại Thạch há mồm cắn lấy ngọn roi vận kinh lực lên hàm răng làm đô đốc Long không giật lại được. Gã đỏ mặt tía tai:

- Tiểu tử này ghê gớm thật! Quân của ai?.

Nguyễn Đại Thạch mở hàm răng cho gã giật mạnh ngọn roi, mất đà loạng choạng. Đại Thạch đùa cợt:

- Quân của vua Lê đây mà đô đốc!

Dứt lời Đại Thạch nhãy một bước nhẹ áp sát đô đốc Long đồng thời gọi Phướ

Trang: « 1171819
Tags:

Đào Hoa Trong Gió Loạn

,

Đào Hoa Trong Gió Loạn

, Đào Hoa Trong Gió Loạn, Đào Hoa Trong Gió Loạn
Có ích thì xin 1 like nha :)
[ LIKE - DISLIKE ]
vote
/ - phiếu
Cùng Chuyên Mục
Bạn đang xem

Bạn có thể Chia Sẻ bài viết này lên FaceBook
U-ON
Bộ đếm
VỀ TRANG CHỦ
TruyenVOZ.Hexat.Com
Tags: http://truyenvoz.hexat.com/xem
SEO : Bạn đến từ : ....................... .