HỌC SINH CÁ BIỆT | TRUYENVOZ.HEXAT.COM
HỌC SINH CÁ BIỆT
Xuống Cuối Trang

Ring ring
giường nó, lấy điện thoại ra bấm.
Nếu chụp hình nó mà bán thì chắc hẳn kiếm được rất nhiều tiền. Nói vậy thôi chứ quyền riêng tư, làm sao tôi dám bán. Bán thằng nhóc này vì tiếc cả đời ấy chứ, nó đẹp quá mà!

Mà cũng kì lạ thật, sao không thấy ông bà chủ căn nhà nhỉ? Tôi buộc miệng hỏi nó:
- Ba mẹ nhóc đâu rồi?
- Công tác nước ngoài rồi, đang cắt hợp đồng với Lâm Gia.- Thằng nhóc vẫn vẽ vời mà không chú ý đến tôi.

Hôm kia tôi đọc báo, Lâm Gia là 1 tập đoàn có thế lực, lại có Tuyết Lan, tại sao lại cắt hợp đồng nhỉ? Chắc chắn sẽ phải bồi thường và có thiệt hại cho cả hai. Tôi dự định hỏi tại sao thì thằng nhóc trả lời:
- Anh ba với Anh hai chán bà cô đó rồi, hôm qua anh ba điện thoại về nói chuyện với ba mẹ, ba mẹ đã bay sang Mỹ cắt hợp đồng, còn anh hai, hôm qua về nhà thì đóng cửa phòng cái rầm, chắc đang tức chuyện gì, là
do bà cô Tuyết Lan thì phải! Cái gì mà trong giả ngoài thật ngoài thật trong giả, chả hiểu! Tất nhiên là có thiệt hại cho đôi bên nhưng Đỗ Gia không chấp nhận con ký sinh trùng như Lâm Gia. Có lợi thì cả 2 cùng hưởng chứ họa là chỉ có Đỗ Gia thôi!

Thằng nhóc tuôn 1 tràng, tôi có chút á khẩu, nó nói chuyện cứ như người thành thạo trong chuyên ngành. Thằng nhóc rất thông minh, rất có triển vọng. Hình như nó còn đọc được suy nghĩ của người khác nữa.
Thằng nhóc cuối cùng cũng tô xong, giơ lên cho tôi xem:
- Nhìn này, đẹp không? Tôi vẽ tặng công chúa cóc ghẻ đó!
- H…hả???- Tôi nhíu mày nhìn bức tranh, có thể nói là biến dạng… Thằng nhóc vẫn cười toe. Đối với đứa con nít 7 tuổi vẽ vậy cũng tốt rồi, tôi cảm động suýt rơi nước mắt.
- Nè, cầm lấy, cho đấy!- Thằng nhóc híp mắt.

Trời ơi, tình cảm mẫu tử trong tôi nỗi dậy, tôi gật đầu nhận ngay.
Nhất Trung quay ra cửa phòng nhìn 2 tên đang đứng chết trân trước cửa:
- 2- 0- 0!- Thằng nhóc chu môi tinh nghịch.

Sắc mặt hắn đỏ bừng lên, Thiên thì nhìn trân trân. Tôi có chút tò mò, trò chơi đá banh bằng mắt chơi ra sao vậy? Hình như thua sẽ có 1 hình phạt rất ghê rợn thì phải! Tôi nghiêm túc ngắm nhìn bức tranh, nhìn kĩ cũng rất dễ thương. Thằng bé có nhiều biệt tài và thông minh như thế sao anh ba của nó lại là học sinh yếu nhỉ???

Hắn bước vào phòng, kéo tay tôi:
- Này, bạn cùng bàn, hôm qua tôi không hiểu môn Toán, chỉ giúp tôi vài bài đi, qua phòng tôi này!
- Ủa, tôi nhớ hôm qua 3 tiết là Ngữ Văn, Hóa, SHCN mà! Không hiểu Toán gì cơ?- Tôi bắt ngay thóp của hắn. Hắn đỏ mặt, Thiên đứng đó nhếch mép:
- Vẫn là 0!
- Nãy giờ các người chơi football bằng mắt hả? Gì mà 0, 1, 2 hoài vậy?

Thiên nhún vai, hắn và thằng nhóc cũng không trả lời. Xem tôi không ra trọng lượng nào hết! Ức chế!

Đúng lúc đó, phòng đối diện có tiếng mở cửa, là my prince! Anh ấy mặc áo thun và quần sọc, nhìn vẫn lãng tử lắm! Oh, so Cute! Thấy mắt tôi sáng quắt lên thì nhóc Trung lấy tay che mắt tôi. Nó thỏ thẻ bên tai:
- Đừng có ý xấu với anh rể chứ!- WHAT??? Nó nói gì vậy? Nó nghĩ tôi sẽ marry với nó sao??? Không có đâu nha, đừng tưởng chị mày nhận bức vẽ thì nói gì là nói! Ừ, Nam cũng là anh hắn mà… Tôi đang nghĩ gì thế!
Mặt tôi đỏ rần.

Thằng nhóc buông tay khỏi mắt tôi, hắn túm cổ áo thằng nhóc nhấc bổng lên. Thằng nhóc tay chân quơ loạn xạ, miệng hét thả xuống. Hắn nói:
- Đừng có mưu đồ bất chính với chị dâu.
- Nói nhảm, anh em các người cho rằng con dâu Đinh Gia chết rồi sao?- Thiên cũng cãi.

Nghe tiếng trnh cãi, Nam liếc mắt vào. Hoàng tử chỉ cười cười không nói, tôi nhún vai. Thôi mặc xác cái tụi trốn Biên Hòa này đi! Xem hoàng tử của tôi không trọng lượng sao?

Chap 25: Công viên trò chơi…

Hoàng Nam đẩy cửa bước vào. Tim tôi đập nhanh, vậy có phải là thích không nhỉ? Tôi đưa tay lên áp vào khuôn mặt nóng bừng của mình. Cuộc giao tranh giữa 3 người vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Thằng nhóc thì đánh ầm ầm vào lưng hắn, hắn và Thiên thì túm cổ thằng nhóc không cho bước xuống. Nam ngồi xuống cạnh tôi:

- Đi công viên trò chơi nhé!

- Dạ… Dạ được!- Tôi cười với hoàng tử.

Thằng nhóc Trung lúc này bắt hơi được chuyện thì nhảy bổ vào người hoàng tử:

- Không được có mưu đồ bất chính với em dâu, muốn đi thì phải cho em đi với!

- Này, còn 2 đứa em nữa anh nhỉ?- 2 tên kia câu vai hoàng tử.

Anh nhún vai. Tôi thì sao cũng được, càng đông càng vui. Hơn nữa đi chơi với 4 hot boy xinh đẹp ngời ngời thì mình cũng thơm lây. Tôi đứng dậy:

- Đi thôi!

- Để anh chuẩn bị xe.- Nam nói.

- Thôi, mình đi bộ đi, vừa coi như đi dạo. Chắc cũng không xa đâu!

Tôi chẳng nghe ai ý kiến ý cò gì cả, vậy thì nhất trí.

Cuốc bộ từ Đỗ Gia ra công viên hết 30 phút mà chẳng thấy đâu, cả đám mệt rã người. Tên nhóc Trung thì hoàng tử cõng, luôn mồm than mỏi chân @@ Hắn và Thiên liếc xéo tôi. Tôi đành ngậm bồ hòn, im lặng là tốt nhất vì mở miệng ra có dép bay vào thì sao? Lạ thật nhé! Đi hoài mà chẳng thấy trung tâm thành phố đâu cả, toàn thấy bụi rậm rừng cây!!!! Tôi bắt đầu hoang mang:

- Anh Nam, chúng ta có đi đúng đường không đấy?

Nam đứng nhìn trời đất 1 chút rồi quay sang Thiên và hắn. Hắn gãi cái đầu ổ quạ đốm chó của mình, ngẫng lên nhìn tôi:

- Chẳng phải cô bảo đi dạo cô dẫn đầu sao?

- Ơ, công viên cơ mà!!!=.=- Tôi chống chế.

- Hay nhỉ? Mình đang ở trong rừng thì phải!- Thiên nhìn tôi đăm đăm như dao!

- Thế mình về đi, trời còn sáng, không sao đâu!- Tôi núp sau lưng Nam.

Thế là chẳng ai nói gì, quay đầu đi ngược hướng lúc nãy, tôi đi cuối, chẳng dám làm tiên phong nữa. Tôi dẫn đầu hay thật, từ thành phố mà lên tới rừng chỉ trong vòng 30 phút, có lẽ là lỗi… bước chân 3 người kia quá dài. Thằng nhóc Trung ngủ gật trên lưng Nam, vậy cũng tốt, nó mà tỉnh dậy rồi thì thế nào cũng quát tháo… công chúa cóc ghẻ!

Đi được 15 phút thì ra khỏi khu rừng hoàn toàn, đây là 1 cánh đồng lúa xanh rì, nhìn đẹp vô cùng! Cả đoàn *thám hiểm* đang đi thì đột ngột dừng lại. Hoàng tử quay xuống cười cười:

- Hình như anh đi sai đường rồi, ra ngoại ô thành phố rồi!

Hả??? Tôi có nghe lầm không? Miệng tôi há hốc, mặt 2 tên ấy cũng chảy dài ra. Tôi thở dài:

- Mình đi ra tiếp đi, nhưng nghỉ chân 1 chút, em mỏi quá!

- Ừ, mệt thật!- Hắn cũng phụ họa.

Chúng tôi nghỉ chân ở tảng đá lớn, dưới bóng râm, giờ này có điên mới đứng ngoài nắng. Hắn lôi chiếc iphone trong túi ra, ngán ngẫm lắc đầu:

- Không có sóng rồi!

Tôi gục mặt xuống im bật, tại ai mà lại bị kẹt nơi đồng hoang vắng này chứ! Tại tôi, hi vọng đừng có ai mắng tôi lúc này. Hoàng tử bỏ thằng nhóc lên tảng đá, thằng nhóc tỉnh giấc dụi dụi mắt:

- Đang chơi trò gì vậy? Thám hiểm đồng hoang à? Công viên này thú vị quá!- Thằng nhóc nhe răng cười.

Tôi, Nam, Thiên và hắn đồng loạt nhìn thằng nhóc, miệng há hốc. Cả đám đồng thanh:

- Bị lạc rồi!

Thằng nhóc chẳng nói chẳng gì nữa, rất ngoan, ngồi im tại đó. Tôi chỉ thấy chiếc iphone của hắn chụp nó. Trời đất, thì ra là cảnh đẹp, im lặng để chụp, cứ tưởng… nó ngoan ngoãn. Thằng nhóc cười:

- Chụp nhiều hình vào anh ba, em sẽ post lên fanpage với lời nhắn, bạch mã hoàng tử của các chị đang bị lạc.- Trời ơi, lạc đường vui đến vậy sao???

Chap 26: Chiến dịch bắt cá.

Tôi ngồi xoa xoa cái chân chẳng hay cái iphone lia tới, vừa xoay sang thì tách- Hắn đã chụp rồi. Tôi hét:
- Này, làm gì thế hả? Xóa mau.
- Không!- Hắn giơ cao chiếc iphone.

Tôi liếc hắn, định bôi nhọ hình ảnh thiên thần của tôi chứ gì! Đâu có dễ! Tôi lấy cái điện thoại trong túi quần ra, kẽ bấm nút 1 gọi cho hắn. Hắn đang cầm chiếc iphone có cuộc gọi, hắn kề lên tai. Tôi nhảy ào tới chụp lấy cái iphone, giờ cái iphone đã yên vị trên tay tôi, tôi bấm xóa. Cái hình nhanh chóng chìm vòng thùng rác của chiếc iphone.
Mặt hắn vẫn phởn. =.= Hình tôi đâu có quan trọng đâu nhìn, tôi cảm thấy buồn buồn.

Mặt trời lên cao, nắng chói chang, chẳng ai có ý định ra về do mệt.=.=
Đáng tiếc, giờ tôi chẳng đem theo đồ ăn thức uống, có phần đói bụng.
Thiên nói:
- Giờ đi bắt cá đi, chúng ta sẽ ở lại đây, chiều bớt nắng rồi hãy về!
- Cũng được, để tôi trổ tài.- Tên nhóc Trung đang cầm cái iphone bấm lia lia xem hình vừa trả lời, 2 chiếc iphone rồi, chẳng bù với tôi, chỉ có chức năng chụp hình, lướt web cũng chẳng được.

Tôi và Nam cũng gật đầu, giờ này mà đi bộ ra có nước xụi. Gần đây có con sông khá cạn, tôi xoắn tay áo và quần lên quá gối, lăm le vài con cá. Nước ở đây trong vắt, có thể thấy được cả đáy, sông lại ở dưới cây có bóng mát rộng, thích quá! 4 tên kia cũng xoắn quần áo lên, tên nhóc Trung vừa bước xuống đã bị Nam ngăn lại vì lí do nguy hiểm. Mặt thằng nhóc xụ xuống, dài ra như cái bơm. Thôi kệ, tìm cá cho mình trước rồi hãy tính.

Đây có phải là thiên nhiên ưu đãi cho dòng sông hay không mà nó lại có đủ yếu tố tốt đẹp vậy! Nhưng hình như tụi cá này nhìn mặt mà bơi lại hay sao í, tôi đứng trân trân vầy mà không con nào bơi qua chân, tụi nó bu quanh chân 3 tên kia và 1 tên ngồi cạnh bờ sông buông thõng chân xuống. Tôi tức điên người, mon men lại gần hắn. Hắn biết được tôi đang chuẩn bị tập kích thì xoay sang đưa tay lên miệng bảo im lặng và… hắn bắt được thêm con cá nữa. Tổng cộng là 5 con rồi, Nam bắt được 4 con, Thiên bắt được 6 con, còn tôi, chẳng có 1 con. Tôi tức khí hét lên:
- Tôi bảo đảm tụi cá này là cá cái, chẳng thấy được vẻ đẹp của tôi mà!!!

Nam nhìn tôi lắc đầu:
- Bắt cá cần phải yên tĩnh mà, em nãy giờ đi đi lại lại, con nào dám lại gần.
- Cô làm cá của tôi hoảng hồn bơi hết rồi này!- Hắn nói.

Thiên chẳng nói gì chỉ lo bắt cá. Nghe Nam nói vậy, tôi cũng im lặng quan sát, quả thật, có 1 con bơi lại gần tôi này. Giờ thì tôi biết con cái này là cá đực chính cống, những con kia bị lai rồi >.< Tôi thò tay xuống bắt nhưng nó bơi đi nhanh quá, hụt, tức quá cơ! Thiên thấy vậy bèn bảo: – Qua đây, tôi chỉ cho you bắt! Tôi nghe vậy mừng rỡ chạy lại. Tôi đứng yên chờ đàn cá đực bơi qua. Á, có 2 con này! Thiên giơ tay xuống bắt mạnh, thêm 1 con cá nữa. Tôi nghĩ, Thiên rất hợp với nghề bắt cá bằng tay, không cần học cũng có thể bắt cá kiếm sống! Thiên quay sang tôi nói nhỏ: – Khi bắt cần mạnh tay và dứt khoát, giữ cho thật chặt, nếu không có vẫy thì rớt! Tôi gật đầu, tập trung cố gắng làm theo lời Thiên nói. Tên nhóc Trung kia quăng 1 hòn đá ngay chân tôi làm con cá bơi đi mất. Tôi nóng giận: – Này, tôi sắp bắt được cá rồi, làm gì vậy hả? – Có làm gì đâu, ném đá chơi vậy hà!- Tên nhóc chẳng tỏ vẻ có lỗi, mặt trơ trơ. Nam thấy vậy cười cười, cười cái đầu anh í, vậy mà cười cho được. Tôi bỏ lên bờ, không thèm bắt nữa, tôi sẽ đem treo thằng nhóc Trung lên cây để nói khỏi phải ném này ném nọ. Đang đi giữa chừng thì hắn giật tay lại, tôi hụt đà, té xuống nước, quần áo ướt sũng, ngước lên nhìn hắn: – Này! – Sorry, chỉ định bảo là ở đây tôi chỉ giúp thôi, ai ngờ cô té! Hắn đang bắt nạt tôi đây mà, tôi nắm tay hắn, giật mạnh, hắn té nhào xuống và điểm đáp là … trên người tôi. Tôi mở to mắt nhìn hắn, hắn cũng to mắt nhìn tôi! Thời gian đứng yên cả thảy là 5 giây thì hắn bị Thiên kéo dậy. Tôi lúc này mới hoàn hồn, Nam đang nheo mắt, thằng nhóc Trung thì chu môi: – Ghét, sao lại không cho em bắt cá chứ! Anh ba và anh hai xấu tính!!! Chap 27: Đừng tranh giành với em, có được không? Nam đứng đó, im lặng. Tại sao anh lại có cảm giác khó thở quá! Hơi thở vẫn phát ra nhưng nén nghẹn lại trong ngực. Anh nhìn hắn đang đứng dưới kia, tay nắm chặt. Hắn đã nhìn ra thay đổi đó nhưng vẫn làm ngơ. Có lẽ là GHEN… Hắn bỏ lại nhỏ và Thiên ở dưới kia, hắn đi lên bờ, kéo Nam ra 1 góc. Hắn nói nhỏ: – Là anh cố ý để lạc? – Ừ.- Tay anh đưa lên, vuốt mái xước. – Anh cũng thích Trang chứ gì!- Hắn cười. – Ừ! Vậy em sẽ nhường sao? – Không, em không có ý đó. Hắn quay lưng dợm bước. Nam nhìn xuống mũi giày bata: – Anh chỉ muốn biết, em có thích chung 1 người con gái với anh không thôi! Hắn xoay lại, nhìn anh, nhíu mày: – Từ lúc nhỏ đến giờ, anh, em và Thiên đều có chung sở thích, cùng 1 người con gái! Lúc đầu là Lan, đến lúc này là Trang. Em sẽ không nhường, vì em cũng như anh. Trái tim của người con gái đó chưa thuộc về ai. – Anh nghĩ, cô ấy đang thích em.- Nam cười, nụ cười phảng phất nét buồn và chua xót. Hắn cũng im lặng chẳng nói gì. 1 lúc sau, hắn lên tiếng: – Đừng tranh giành với em, có được không? Nam lẳng lặng lắc đầu. Từ nhỏ anh đã chấp nhận thua thiệt nhiều thứ từ tình cảm của ba mẹ đến tình cảm của Lan. Đến khi anh từ bỏ được ý định ganh ghét thì lại có tình cảm với Trang, giờ thì lại phải tranh giành với hắn và Thiên. Thiên thì không nói vì anh biết, trong đôi mắt nhỏ, cậu chỉ là người bạn bình thường. Nam đứng nhìn hắn bước đi, đôi mắt đỏ ngầu lên. Là do giận dữ, là do anh chịu thiệt thòi. Trang chỉ xem anh là người anh, hắn luôn luôn có mọi thứ. Anh có gì thua hắn? Anh chỉ có người mẹ ốm yếu vì bệnh, qua đời sớm, chẳng nhận được cái liếc mắt của ba. Anh là tác nhân tình 1 đêm, ba anh chỉ bắt đắc dĩ mới cưới mẹ anh. Người ông ấy yêu là mẹ hiện nay của anh cũng là mẹ của Đỗ Thanh Tuấn. Anh luôn luôn làm tốt mọi việc từ học hành đến cư xử nhưng có lẽ không cần thiết nữa. Những thứ đó luôn làm anh đau đầu, nếu làm sai sẽ bị ba anh quở trách. Lúc nhỏ bị đánh, anh đã 2 lần đến đúng lúc. Lần đầu là thật… Nhưng lần thứ 2… Là 1 vở kịch. Anh đã sớm biết Tuyết Lam không phải Tuyết Lan. Anh chỉ muốn chiếm tình cảm của Trang. Giống như lúc nhỏ bị nhốt, do Lan nói chuyện với anh mà lúc quay ra đã gặp Tuấn, hắn đã nói rõ tất cả với Lan và cứu cả Trang. Anh thật bất lực nhìn hắn ôm nhỏ. Người nhỏ ôm hôm ấy đáng lí ra là anh chứ không phải hắn. Vở kịch anh dàn dựng kĩ càng như vậy vẫn không có kết quả khả quan. Nam bước đến chỗ 4 người đang ngồi quay quần quanh đốm lửa vừa mới nhóm định nướng cá. Thấy anh bước lại, nhỏ giơ tay hô: – Anh Nam, lại đây, nướng cá này!- Nhỏ cười híp mí. Nhìn nụ cười của nhỏ mà anh cảm thấy có lỗi, đã lừa gạt nhỏ. Anh không đáng để nhỏ tôn trọng nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con??? Anh ngồi xuống cạnh nhỏ. Thằng nhóc Nhất Trung nói: – Bây giờ, để công bằng: Ai bắt được bao nhiêu á ăn bấy nhiêu. Anh ba, anh bắt nhiều như vậy chắc ăn không hết, em ăn cùng nhé!- Thằng nhóc chẳng bận tâm ánh nhìn của nhỏ dành cho nó. Nãy giờ sắp bắt được 1 con cá thì nước động, cá bơi mất, giờ trắng tay. Có con cá nào đâu mà ăn với chả nướng. Nhỏ chu môi: – Này, tôi có bắt được con nào đâu chứ! – Kệ cô.- Hắn để con cá vào đống rơm đang cháy trước mặt. Nhỏ tức đỏ mặt, liếc xéo. Nam và Thiên cùng đồng thanh: – Ăn cùng nhé! Nhỏ quay sang nhìn 2 người, cảm kích: – Vâng ạ!- Ngu sao mà không ăn, không ăn thì đói mất. Hắn nhìn nhỏ, lúc nãy dự định sẽ nói là: Này, tôi sẽ chia sẻ! Không ngờ miệng lại nói khác. Mất điểm, mất điểm nặng nề. Hắn nhìn Nam, Nam cũng nhìn lại hắn. Nam nhếch mép: – Em trai à, chỉ là con cá thôi mà! Bắt con lớn, thả con nhỏ, nhưng anh nghĩ mình nên nắm cả 2 con. Hắn nhíu mày. Anh đang nói đến tình cảm của Trang và tình yêu thương của ba mẹ sao? Con lớn là… Trang??? Chap 28: Nhầm lẫn của mẹ… Chúng tôi ăn cá xong thì cũng đã là 3 giờ chiều, có lẽ nên về. Ở lại tối quá thì không hay. Tôi đi theo Nam, tôi luôn tin tưởng anh vì khi bên anh tôi rất thoải mái và an toàn. Thiên và hắn đi kế tôi. Tôi phát hiện ra, không khí giờ rất khác. Hình như trầm hẳn xuống, chẳng ai nói ai. Quần áo tôi giờ cũng đã khô khô 1 chút, vẫn còn ướt nhưng lúc trưa nóng quá nên chẳng có sao. Lúc nãy… Ngượng quá!!!! Trời ơi, các bạn biết không? Chỉ cần đi 1 quãng ngắn, thế mà tôi cứ tưởng là xa. Trên suốt đường đi từ quốc lộ về Đỗ Gia tôi cứ cằn nhằn mãi. 4 tên kia thì im lặng. Thằng nhóc Nhất Trung lại ngủ trên lưng hoàng tử. Có biết anh mỏi vai lắm không hả???? >.<

Tôi vào Đỗ Gia cùng với mấy tên kia. Hắn bảo sẽ lấy đồ cho tôi thay.
Quần áo của hắn và Nam đều rất rộng nên chỉ còn có đồ giúp việc của cô Thanh thôi. Dáng cô Thanh cũng xấp xỉ tôi. Đỗ Gia có khác, người làm vẫn có đồng phục. Tôi thay đồ xong thì vào phòng nhóc hiên, chuẩn bị đánh 1 giấc rồi mới về. Từ cổng có tiếng xe. Tôi cũng tò mò ra xem thì thấy hắn và Nam kính cẩn cúi đầu chào. Thằng nhóc Thiên từ trong phòng chạy ra:
- A, ba mẹ về!
Ôi, là ông bà chủ Đỗ Gia. Tôi muốn chiêm ngưỡng dung nhan của 2 người này quá. Tại sao lại có thể sinh ra hoàng tử đẹp và hoàn hảo đến vậy???

Từ xe, 1 người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước ra. Bà rất trẻ, đẹp và hơn nữa quý phái vô cùng. Tôi đứng ở cửa miệng há hốc. Lần đầu tiên tôi thấy người đàn bà nào mà đẹp đến vậy! Nhưng tôi chợt nhớ, mẹ Nam là người khác! Đột nhiên tôi thấy buồn buồn cho hoàng tử. Sau đó, 1 người đàn ông cũng trạc tuổi ba tôi cũng xuống. Ông ta rất cao, đôi lông mày cương nghị và có cặp mắt rất giống Nam và Tuấn nó màu đen sẫm.

Hình như người phụ nữ đó thấy được tôi, tôi cũng đi ra khỏi phòng cúi đầu chào lễ phép. Bà ấy mỉm cười:
- Tuyết Lan, con đến chơi sao?- Rồi nhíu mày.- Tuyết Lam nó trở về đây với thân phận là con mà.

Tôi đứng đó mở to mắt, ủa, gì vậy? Lan nào? Tôi tên Trang mà! Hắn nhìn tôi rồi nhìn mẹ hắn:
- Mẹ, đây là bạn con mà!
- Không, tưởng mẹ lẩm cẩm sao? Là Tuyết Lan đó! Lớn vầy xinh đẹp hơn nữa.- Bà cười hiền hậu.

Tôi gãi đầu nhìn người phụ nữ này. Bà ta rất hiền và đôn hậu. Người đứng trên thương trường mà như này thì rất hiếm. Tôi khẽ nói:
- Dạ thưa bác gái, cháu là Minh Trang bạn của Thanh Tuấn và Hoàng Nam ạ!

Bà nhíu mày lại. Rồi gật đầu nhẹ. Tôi thở phào. Tôi thấy Tuyết Lan đâu có giống tôi mấy, chỉ có 2 cái đồng tiền là giống thôi, đâu đến mức phải nhìn lầm. Tôi nhìn hắn và Nam. Cả 2 đều đang cau mày. Khóe miệng Thiên đang nhếch lên. Tôi hỏi Nam:
- Em rất giống Tuyết Lan?
- Không, là Tuyết Lan không phải Tuyết Lan.- Nam cười.

Gì mà Tuyết Lan không phải Tuyết Lan chứ? Khó hiểu. Ba hắn đứng nhìn tôi hồi lâu rồi nói:
- Sao cháu lại mặc đồ người làm Đỗ Gia???
Tôi ngẫng đầu lên, cười đáp:
- Quần áo cháu bị ướt nên cô Thanh cho cháu mượn thay ạ.
- Thân đến vậy rồi sao? Haha- ba hắn cười.
- Ơ, dạ…- Tôi vẫn chưa hiểu câu hỏi của ông.

Thằng nhóc Nhất Trung chạy đến ôm cổ ba nó:
- Chị ấy là người trông con mà Nam nói đó ba!
- Ừ, cô bé nhìn giống Tuyết Lan y như đúc với lại còn rất dễ thương nữa. Mấy thằng con nhà bác không mê sao được. Nhưng có lẽ, con nhóc Tuyết Lan xuất hiện thì không khí sẽ không phải giống bây giờ. Quá khứ đã quá cũ rồi! Đỗ Gia không còn quan hệ với Lâm gia. Nhất là khi xem con người là vật thế chấp.

Ông cười, nhìn ông cũng hiền giống như bà Đỗ vậy. Chẳng hiểu sao tôi vẫn vui vì câu nói của ông ấy dù không nên cười lúc này. Hắn nhìn tôi:
- Ba à, sao ba lại nghĩ con mê nhỏ lùn này thế?
- Ba biết! Đừng cãi ba!

Thiên nhìn tôi, tôi đột nhiên cảm thấy áy náy. Nãy giờ tôi xem cậu ta là không khí mất rồi. Tôi cúi gằm mặt ngón tay xoay xoay lọn tóc.

Chap 29: Đắt tội với thầy giáo.

Tôi ở lại nhà Đỗ Gia 1 chút rồi cũng về. Tôi lễ phép chào bác trai bác gái. Về đến nhà, tôi nằm phịch lên giường nhìn trần nhà 1 chút. Tôi biết chuyện lúc nãy là có hiểu lầm nhưng… sao tôi lại cảm giác nó là thật!!! Tôi vào nhà tắm thay bộ đồ người làm Đỗ Gia ra, mệt mỏi đi lên giường đánh 1 giấc chẳng thèm quan tâm đến baba có về hay chưa. Hôm nay là 1 ngày mệt mỏi.

Sáng thứ 2 có giờ học trái buổi đột xuất do thầy dạy sơ cứu cho học bù. Tôi nghe nói thầy nổi tiếng dê cụ cơ! Tôi xin nghỉ làm ở nhà Nam 1 bữa.

Tôi bước vào lớp, hắn đang nằm la liệt trên bàn. Tôi vẫn đáp cặp bên bàn bên cạnh bình thường. Hôm nay Tuyết Lan không đi học. Nghe sự việc những người xung quanh đồn đại tôi cũng có hiểu chút ít. Dù sao cũng đáng thương hơn đáng trách. Tôi cũng chẳng buồn trách móc anh lớp trưởng ốm yếu làm gì. Tôi im lặng quan sát hắn. Hắn vẫn thở đều đều, về việc này khỏi phải nói, nếu tắt thở thì chết rồi còn gì =.= Đột nhiên hắn bật dậy:

- Cô nhìn xuyên cả mặt tôi rồi này! Cho tôi ngủ 1 chút đi nhé!

Tôi mở to mắt, hắn hay thật, tôi có thấy hắn mở mắt đâu. Tôi bùi ngùi nhìn vào quyển vở ghi chép đàng hoàng của mình mà ôn bài.

Trống vào, thầy ấy cũng bước vào. Đầu tiên là liếc mắt tất cả con gái đang cúi mặt xuống dưới đất nở nụ cười!!! Tôi ngẫng đầu nhìn chằm chằm thầy khinh khỉnh. Già mà chẳng biết mình già!

Hôm nay sẽ thực hành sơ cứu hô hấp nhân tạo! Trời đất ơi, ông thầy cất giọng:

- Em nào xung phong lên làm mẫu cho thầy và các bạn cùng xem nào.

Chẳng có cánh tay nào giơ lên, từ học sinh nam đến học sinh nữ. Biến thái hoàn toàn, biến

Bạn đang xem

Bạn có thể Chia Sẻ bài viết này lên FaceBook
U-ON
Bộ đếm
VỀ TRANG CHỦ
TruyenVOZ.Hexat.Com
SEO : Bạn đến từ : ....................... .

Lên Đầu Trang