HỌC SINH CÁ BIỆT | TRUYENVOZ.HEXAT.COM
HỌC SINH CÁ BIỆT
Xuống Cuối Trang

XtGem Forum catalog
biết ngủ nhiều là mục xương không, thức dậy đi! Tôi yêu anh đấy, thức dậy đi.- Sau mỗi lúc nói chuyện 1 mình thì tôi lại ôm hắn bật khóc.

Ba mẹ hắn đã hỏi bác sĩ, bác sĩ chỉ thở dài, giữ lại được mạng sống nhưng tùy theo ý chí nghị lực của hắn. Tôi đã xin nghỉ 1 thời gian dài ở trường do có chuyện riêng. Chỉ đơn giản tôi không muốn rời hắn nửa bước. Tôi lê bước về nhà để thay quần áo rồi sẽ trở lại.

Tôi quay lại, hắn đã không còn trên giường nữa. Hắn… đã tỉnh lại!!! Tôi chạy khắp xung quanh tìm hắn, hắn đã đã đi đâu rồi chứ. Tôi chạy quanh thì gặp bà Đỗ. Bà nhìn tôi rồi kéo tôi ngồi tại 1 băng ghế.
- Tuấn nó… bệnh nặng hơn nên đã chuyển sang Mỹ rồi, giờ này chắc máy bay cũng cất cánh rồi!

Tôi nghe tiếng dây thần kinh của mình đứt ra, tôi đưa tay che tiếng nấc trọng miệng.
- Sao không cho con gặp anh ấy 1 lần cuối vậy? Con chỉ đi có 1 tiếng thôi mà.- Tôi khóc nghẹn ngào.
Bà ôm tôi vào lòng:
- Bác cũng không muốn đâu, do bệnh tình quá đột ngột. Ra nước ngoài, nó sẽ được điều trị. Nhưng có 2 mặt, 1 là nó sẽ chết 2 là sẽ khỏe mạnh trở về tìm con.

Vẫn còn tình trạng rủi ro số phận quyết định vào tay ông trời, thật bất công. Tôi gật đầu, ôm bà vào lòng để cuốn trôi những tiếng nấc. Mọi chuyện rồi sẽ qua, sẽ qua rất mau. Nó chỉ là cơn ác mộng trong đời. Hắn tuy có quậy, học dở, thường hay chọc ghẹo tôi nhưng cũng có thể gọi là người tốt, hơn nữa hắn rất mạnh mẽ, devil hay angel cũng chẳng làm gì được hắn. Hắn còn nợ tôi lời yêu cơ mà!!!

Tôi lê bước ra khỏi bệnh viện, tôi cả giác được sự mất mác đau lòng trong lòng tôi. 1000 con hạc giấy sẽ làm cho ước nguyện thành sự thật, tôi sẽ gấp, mỗi ngày 1 con hạc, đến khi đủ 1000 con hắn sẽ khỏe mạnh và quay về bên tôi.

5 năm sau…

Tôi đã gấp được 1825 con hạc giấy nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu trở về. Tôi đã hỏi han gia đình hắn nhưng tin tức của hắn là con số 0, Nam đã sang đó cùng hắn. Tin tức của Nam cũng biệt tăm.

Tôi bây giờ đã là 1 cô giáo trẻ, tôi phải học 6 năm mới có thể ra trường nhưng ông bà Đỗ nói tôi có năng lực nên cho tôi ra sớm hơn. Tôi muốn ôn lại kỉ niệm cuàng hắn, nơi tôi chọn dạy là ngôi trường lúc tôi và hắn gặp nhau nhưng… họ đã đủ giáo viên và thằng nhóc Nhất Trung 1 mực đòi tôi chủ nhiệm lớp 6 của nó nên tôi nhận luôn. Dù sao cũng rãnh rỗi cơ mà!!! Chỉ có điều, sự rãnh rỗi đó là những ngày dài chờ đợi trong vô vọng.

Tôi đã gấp được 1999 con hạc giấy treo trong phòng, cái này chì là trong truyền thuyết không có thật sao??? Thật hụt hẫng…

Người con trai trên máy bay quay sang nói với 1 thằng con nít khoảng 3 tuổi:
- Này nhóc con, ba sẽ cho con về Việt Nam 1 chuyến, con nhớ là phải ngan không được quậy phá nhé!
Thằng nhóc có đôi mắt màu đen sẫm gật đầu, 2 người đúng là cha với con, giống nhau như đúc. Từ xa, Tuyết Lam bước lên máy bay nói với thằng nhóc:
- COn ngồi kế ba đi, mẹ xuống phía dưới ngồi nhé!- Thằng nhóc nói tiếng Việt cứng cứng do ở Mỹ từ bé:
- Dạ, vâng ạ!

Tôi bước vào lớp, cả đám con nít đang nhao nhao im lặng. Thằng nhóc Nhất Trung đang ngồi đó nhìn ra cửa sổ. Hôm nay lớp tụi nhóc sẽ có 1 cô bé cực xinh xắn chuyển vào. CÔ nhóc giới thiệu xong thì vào chỗ, nhỏ đòi ngồi kết thằng nhóc tiểu quỷ đó cơ. Thằng nhóc vẫn chẳng buồn nhìn thiên thần bé bỏng vừa vào chỗ kế bên mình. Nhỏ giơ tay kí vào đầu thằng nhóc 1 cái. Thằng nhóc quay sang:
- Ai kí đầu ông thế, ông cho biết tay!

Bao nhiêu cảm xúc trong tôi trở về, tôi vẫn chờ hắn như vậy mà hắn vẫn chưa trở về. Sống mũi tôi cay cay quay sang nơi khác chậm nước mắt. 2 đứa nhóc kia cãi nhau chí chóe, rất giống tôi và hắn, biết đâu 2 đứa này lại bên nhau.

Từ cửa lớp, 1 bóng dáng quen thuộc bước vào tay nắm theo 1 đứa con tari khoảng 3 tuổi. Tôi quay ra nhìn… là… là… hắn. Tôi đứng chôn chân ở đó nhìn hắn. Hắn nhìn tôi rồi ngoắc tay thằng nhóc Trung. Trung chạy ra ôm cứng hắn. Thằng nhóc luôn mồm nói nhớ hắn.

Tôi đứng đó, nước mắt chợt rơi. Hắn đã quay về nhưng… hắn có bên tôi??? Tay hắn đang chẳng phải đang nắm chặt tay 1 đứa con nít sao? Tôi lắp bắp:
- Là con anh???

Hắn nhìn tôi gật đầu. Tôi đã chờ hắn như vậy mà hắn đã có người khác còn có con nữa. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi cười cười, nụ cười chua xót. Tôi còn có thể tin hắn yêu tôi sao? Tôi đi ra khỏi lớp. Hắn nắm tay tôi lại. Tôi xoay mặt nhìn hắn, không để tôi nói nhiều hắn đã hôn tôi. Tôi không chống cự đẩy hắn ra nhưng nước mắt rơi. Hắn buông tôi ra. Đầu môi tôi vẫn còn tê tê vì nụ hôn lúc nãy. Hắn nói nhẹ:
- Là con nuôi mà! Anh về đây để tìm vợ và đứa con mới phải!

Tôi nhìn hắn cười trong nước mắt, quả thật, tôi thật sự bất ngờ. 2000 con hạc giấy, hắn đã quay về với tôi. Bọn nhóc trong lớp reo hò cổ vũ, nhóc con mới chuyển vào nói lớn:
- Yeah, cô tiến lên, hôm nào có cưới thì mới cả lớp nhé!
- Đau mắt chết được, cô bị khùng hả? Nói gì vậy.- Thằng nhóc Trung xoay vào.
Nhỏ chống nạnh chu môi định cãi lại. Thằng nhóc 3 tuổi nãy giờ đứng im thì giật tay hắn:
- Baba là mẹ nuôi của con hả?

Tôi thật không thể hiểu thằng nhóc này là con ai mà giống hắn như đúc thế? Hắn bế thằng nhóc lên, hôn 1 cái vào má:
- Đúng rồi đó! Hôm nào cưới ba cho đi dự.- Rồi hắn quay sang tôi.- Con của anh Nam đấy!

Tôi choáng váng chỉ 5 năm mà có đứa con 3 tuổi, Nam thật tài.

Chap 44: Đám cưới…

Tôi và hắn về nhà, tôi đã xin nghỉ cả buổi dạy cơ. Thằng nhóc Nhất Trung thì ở lại với lí do bảo vệ cô nhóc, nhà nhỏ xa nhưng ba mẹ chưa đến đón. Manly ghê á!!!!

Trên đường về hắn kể tôi nghe:
- Lúc đó không thông báo cho em biết do anh tỉnh dậy, đôi mắt anh chẳng nhìn thấy và nửa thân người dưới bị liệt. Anh sợ em buồn nên đã âm thầm chuyển đi, may thay, cuộc phẫu thuật đã thành công.

Hắn ngốc quá, không gặp được hắn mới là chuyện buồn lớn nhất nhưng bây giờ… tôi và hắn đã có thể ở bên nhau. Hắn đã về thưa với ba mẹ, 1 tháng sau chúng tôi sẽ đám cưới. Có cần gấp gáp thế không nhỉ??? Tôi biết là không mau thì tôi lại có anh khác theo đuổi, đẹp cũng ngại hô hô!!!! À, tôi còn biết thêm, Nam và Tuyết Lam chị gái tôi là ba mẹ của thằng nhóc Jackson 3 tuổi, 2 người này đã về thưa ông bà Đỗ, 2 người vui vẻ chấp nhận ngay vì có 1 thằng cháu kháu khỉnh đẹp trai lại ngoan thế này!

Hắn thì quay sang tôi:
- Bao giờ anh có con để bồng đây, hay chúng ta có trước hãy đám cưới, hôn nhân mới bền vững. 1 tháng chắc bụng không lớn đâu.

Tôi lườm anh 1 cái, tính ăn kem trước cổng sao? Không được đâu.

Thiên và Như, có phải các bạn muốn biết ra sao phải không? Như bây giờ đã giảm cân thành công và cực kì xinh đẹp. Thiên lại nói:
- Có thịt ôm mới thích!
Nhỏ lại quyết tâm tăng cân, tăng cân xong thì quần áo chật lại phải giảm. Tóm lại là cân nặng của nhỏ rất thất thường nhưng bây giờ thì nhỏ đã rất hoàn hảo rồi. Có hôm nay là nhờ nhỏ đã ngày ngày đe cơm cho Thiên, kiên trì rủ đi hẹn họ…Đúng là nước chảy đá mòn, giờ Thiên cũng mê nhỏ như điếu đổ. Meow Meow, tuyệt cú mèo!

Kiệt cũng đã có người yêu mới. Các bạn muốn biết ai không? Là nhỏ Thu đó. Cả 2 đã làm bạn, rồi từ từ sang thân và bây giờ là cặp bồ. Rất nhanh chóng!!! =.=

Ngày cưới…

Phải nói là đám cưới của tôi rất linh đình. Tôi đúng là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời. Tôi được chăm chút kĩ càng từ váy áo cho đến đầu tóc. Tôi nghĩ, nếu sống sung sướng theo kiểu này mãi chắc thành heo quá!!!!

bạn bè tôi đều tham dự đầy đủ. Nhỏ Thu, nhỏ Như đều muốn nhận hoa của tôi. Ôi, tuổi đời chỉ mới có 21- số đệp mà ham đám cưới thế!!!!!

À quên mất, hôm nay có tận 2 đám cưới, còn đám cưới của Nam cơ, 1 nhà thờ 2 đám cưới, tuyệt!!!!!

Đến giờ làm lễ, baba dắt tay tôi ra. Tôi mỉm cười hạnh phúc nhìn tên chú rễ cá biệt hôm nay rất đẹp trai. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tay còn lại ba tôi đang dắt Tuyết Lam. 2 hoàng tử cũng bước lên lễ đài.

Cha sứ hỏi:
- Trang,Lam con có đồng ý lấy người đàn ông đối diện làm chồng hay không, ốm đau bệnh tật có nhau.

Tôi và Lam nhìn nhau mỉm cười:
- COn đồng ý!

- Nam, Tuấn con có…
- Đồng ý ạ.- Hắn cắt ngang lời cha sứ. Cha tôi và ba mẹ hắn cười rộ: – Tuổi trẻ nóng vội quá!
Nam cũng cười:
- Tất nhiên con đồng ý!!!

Hôn đi, hôn đi, ở phía dưới vang lên tiếng hô rần rần. hắn tiến lại trước mặt tôi cúi đầu. Tôi cảm thấy ngại mím môi đẩy hắn ra. Mọi người ở dưới im lặng nhìn tôi. Hắn nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Ừ hử, tôi đang phá hỏng lễ cưới. Tôi đánh bạo, kéo hắn sát lại hôn mãnh liệt.

Mọi người vỗ tay ầm ầm. Tôi còn nghe tiếng nói nhỏ: Thì ra cô dâu muốn chủ động bạo dạn thật! Ngại chết được à!!!!=.=

Nam và Lam nhìn tôi và hắn cười. Hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên, giờ thì đứng xoa xoa cằm cười gian ác:
- Mãnh liệt thật!!!

Tôi ngượng chín mặt. Đến phần trao hoa, có phần đặc biệt là toàn nam đứng để tranh hoa. Ôi thôi kệ chứ. Tôi và Lam cùng ném.

Bó hoa của Lam ném đúng vào Thiên. Nhỏ Như nhảy cẫng lên mừng rỡ. Tuyệt vời, thế là sắp có 1 lễ cưới nữa diễn ra. Còn bó hoa của tôi… rơi vào tay Nhất Trung. Thằng nhóc không nói không rằng đi lại chỗ nhóc con vừa chuyển vào:
- CHo này nhỏ ngốc, chụp hoa cũng không biết!
- Ai bảo tôi muốn đám cưới với cậu?- Nhỏ nghênh mặt.
- Thế sao? Nhưng tôi sẽ làm đấy, được gì nhau?- Thằng nhóc cũng kênh lại.

Nhỏ kê mặt hôn và má thằng nhóc:
- Vậy thì để tôi nói với ba mẹ!
Mọi người ở đây nhìn nhau rồi nhìn 2 đứa nhóc. Ba mẹ chồng tôi cũng ngạc nhiên nhìn 2 đứa. Đúng là tuổi trẻ tài cao, không nên xem thường tụi 12+.

Nắm nắm tay tôi. Tôi ngước lên nhìn hắn mỉm cười. Cảm ơn anh, học sinh cá biệt ạ! Trong ánh nắng giữa thánh đường màu trắng, tôi và hắn mỉm cười hạnh phúc. Mong thời gian sẽ mãi như thế này!

Ngoại truyện 1: Đêm tân hôn.

Hết đám cưới ai cũng say khước đi về. Hắn cũng chẳng ngoại lệ. Hắn say đến chẳng biết trời đất cuồng quay, thế mà bảo động phòng. Về nhỏ, nhỏ đã chuẩn bị nước hoa này, váy ngủ hàng hiệu do bà Đỗ chuẩn bị từ trước. Bà ta đã nói là tốt nhất, có cháu càng sớm càng tốt. Hắn say xỉn lảo đảo về phòng, nhỏ nằm trên giường, nghe tiếng đẩy cửa vào mừng ngúm trong bụng. Chạy đến trước cửa, đưa tay làm điệu bộ quyến rũ. Hắn nhìn nhỏ nhếch mép:

- Ồ, vợ anh hôm nay đẹp quá!

Nhỏ vuốt vuốt mái tóc tỏ vẻ e thẹn, đó giờ mới biết sao?

- Vợ anh hôm nay cũng rất thơm nữa.

Nhỏ chớp chớp mắt cười nhẹ, đó giờ mới biết sao? Hắn ôm nhỏ vào lòng rồi đi lên giường. Nhỏ thấy người anh toàn mùi rượu không thì chắn lại:

- Anh đi tắm trước đi rồi hãy…- Nhỏ cười bẽn lẽn.

Hắn cũng gật đầu đi vào nhà tằm xối nước ào ào. Nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy hắn ra, nhỏ sốt ruột gõ cửa phòng. Hắn đang ngủ thì chợt tỉnh khi nghe tiếng gõ cửa của nhỏ. Chỉ choàng cái khăn che phần dưới. Nhỏ đỏ mặt, đúng là rất hấp tấp. Hắn cười với nhỏ:

- Anh thật sự rất vui khi cưới được em làm vợ!

- Em cũng vậy!- Nhỏ thấy tình hình đang rất khả quan.

- Ừ, Kiệt bây giờ đang quen với Thu em nhỉ?- Hắn nói.

- Vâng, rất xứng đôi!

- Giống như chúng ta!- Hắn cười cười trong hơi men.- Chẳng biết bây giờ anh Nam và chị Lam đang làm gì nhỉ?

Trời đất ơi, hắn đang hỏi kiểu gì kì vậy? Họ đang làm… gì thì kệ họ đi chứ!

- Anh hỏi gì kì vậy?- Nhỏ đánh nhẹ vào ngực hắn.

- Anh hỏi em để chúng ta biết mà làm!- Hắn trả lời.

Chúa ơi, chồng con thông minh quá đáng vậy, học ngu thôi chứ đâu có khùng hả???

- Thì động phòng hoa chúc.- Nhỏ nói, có phần hơi khó chịu.

- Ờ, thế động phòng ra sao?- Hắn cười cười.

Nhỏ nghe tiếng sét vang đùng đùng bên tai, hắn đang say mà. Hôm nay quan trọng vậy mà cũng say cho được.

- Anh say rồi, ai bảo không biết uống mà uống cho cố vào làm gì?- Nhỏ bĩu môi.

- Anh đùa thôi chứ chẳng lẽ không biết!- Hắn vò đầu rồi cười hì hì.

Nhỏ thấy vậy im lặng, hắn chồm lên người nhỏ. Nhỏ nín thở nghĩ đến cảnh tượng không trong sáng. Hắn cúi thấp xuống gần cổ nhỏ hôn nhẹ. Nhỏ cảm giác máu đang chạy rần rần trong mình. Đột nhìn hắn ngừng lại:

- Nhưng em ơi… Anh cảm thấy mắc ói quá!- Vừa dứt câu hắn đã làm 1 tràng lên mình nhỏ. Nhỏ hoảng hốt nhìn hắn, hắn đã ngủ say trên người nhỏ. Ôi, kinh khủng, động phòng đây sao???/ Ahhhhhhhhh, nhỏ chỉ muốn đấm vào mặt hắn lúc này vài cái cho đã tay. Vừa mới 1 tháng đòi ăn kem trước cổng giờ mở cổng lại chẳng chịu ăn. Loại người đi đây. Nhỏ xô hắn ra đi vào nhà tắm. Ôi nước hoa, váy ngủ quyến rũ chết đi được mà hắn lại phá hủy. Nhỏ tức giận quăng gối và chăn xuống sàn để ngủ. CHẳng thèm để ý đến cái tên say như chết đó.

Sáng hôm sau, nhỏ thức dậy rất sớm. Tối qua có ngủ được tí nào đâu. Vừa xuống lầu đã gặp bà Đỗ. Bà tươi cười:

- Con dâu, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa đi hả? Tôi qua thật sự rất mệt mỏi đúng không? Con còn đau không, lần đầu mà!!!

- Vâng, rất mệt mỏi. Cả đêm con không ngủ được.

Bà nghe nhỏ nói vậy thì thấy có tin vui, cả đêm luôn sao hô hô thế là có khả năng 9 tháng sau nhà bà đón 1 thành viên mới, bà có thêm 1 đứa chau trai. Jackson thì bà đã cho nó ngủ phòng riêng có người chăm sóc, mục đích là không muốn làm phiền Nam và Lam.

- Con ngủ thêm chút nữa đi, tối qua con mệt rồi. Thằng đó, mới ngày đầu mà đã hành hạ con như vậy rồi!!!

- Đúng ạ, uống say cho lắm vào, thời khắc quan trọng thì lại ói lên người con rồi ngủ luôn.

Ơ, ơ, thế là bà nhầm sao? Ôi trời ơi, bà cứ tưởng… 2 đứa nó vật nhau nên mệt chứ!!! Bà tức muốn chết đi được, thằng con bà đúng là… không biết trân trọng giây phút ngàn vàng. Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân xuống cầu thang, là hắn. Hắn đang vò vò cái đầu rối như ổ quạ. Hắn nói với bà:

- Mẹ ơi, con nhức đầu quá, có thuốc giải rượu không?

Bà liếc hắn, nhỏ cũng liếc. Nhỏ đi đến tủ thuốc lấy cho hắn chai thuốc rồi đưa cho hắn. Hắn cười cười:

- Tối qua có chuyện gì xảy ra không nhỉ?

- Có đấy, anh ói ngay lên người em rồi ngủ như thiếu ngủ cả ngàn năm trước.

Hắn cười ranh mãnh:

- Phải không đấy, khi có hơi men thì ham muốn phải mãnh liệt hơn chứ? Hay là do em không hấp dẫn?

Nhỏ tức điên người, đêm tân hôn của nhỏ đã chuẩn bị rất kĩ càng từ khung cảnh nến tình yêu, cánh hoa hồng và nhó cũng đã rất quyến rũ.

- Này, có phải anh bị liệt dương không vậy?- Nhỏ hất cằm.

- Đâu có, tại em không có sức hút, nhìn em anh chẳng có hứng thú!- Hắn nói lại.

Vậy sao? Nhỏ đâu chịu thua!

- Có ngon thì lên phòng này!

- Được thôi, anh sẽ chứng tỏ anh không bị bệnh sinh lí.

Cả 2 đứa kéo nhau lên phòng. Bà Đỗ đứng đó nhìn. Ôi trời, quả thật là tình yêu 2 đứa này rất lạ.

Thế là cả 2 có đêm tân hôn trễ đến tận 4 giờ chiều hôm ấy mới thấy ló mặt xuống ăn cơm, cả 2 đều phờ phạt. Nam và Lam nhìn nhau cười cười, họ đã biết vì sao, bà Đỗ đã kể họ nghe. Thằng nhóc Nhất Trung thì lắc đầu:

- Đúng là ngựa non háu đá.

Thằng nhóc Jackson thì nhìn họ chớp chớp mắt không hiểu.

Ngoại truyện 2: Đứa con đầu lòng.

Hắn và nhỏ đưa đám cưới được 1 tháng, đi siêu âm thì đã có 1 baby trong bụng 2 tuần tuổi. Lam, Nam, Thiên, Như, Kiệt, Thu đều nhìn cặp vợ chồng bằng cặp mắt ngưỡng mộ vô cùng. Nhỏ thì lại thấy mệt, ôi trời, chẳng biết con gái hay con trai mà hành hạ nhỏ kinh khủng, nào là ói, ăn không ngon, ngủ không được.

Ba mẹ chồng rất lo cho nhỏ. Baba cũng đã chuyển về ở chung nên nhỏ được chăm sóc rất kĩ càng. 3 tuần mà nhỏ đã tăng lên 5 kg, sinh xong chắc phát tướng, hắn bỏ, kiếm cô thư ký chân dài nào thì sao. Nhỏ xin đến trường dạy nhưng họ không cho sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Cả ngày nhỏ đều ở nhà, hắn đi làm. Tổng giám đốc cơ đấy! Nam cũng làm ở 1 công ty thuộc Đỗ gia- đồng chức vụ.

Đến chiều thì hắn lại về, mang theo bào ngư di cá, sâm bổ lượng, hải sản, vitamin đủ thứ cho nhỏ và bắt nhỏ ăn. Nhỏ cũng ăn luôn, tự nhiên lúc trước ăn không được mà giờ thèm ăn kinh khủng. Nhỏ có nói với hắn nếu nhỏ phát tướng thì sao? Hắn đã trả lời:

- Nếu em phát tướng, anh sẽ cho người dẹp tất cả gối ôm trong phòng mình để ôm em.

Nhỏ nghe xong thì đấm hắn 1 cái, xem nhỏ là cái gối ôm chứ chẳng phải vợ cơ!!!!

Thấm thoát, cái bụng bầu 5 tháng phình to ra. Nhỏ đi siêu âm thì các bác sĩ nói là song sinh 1 trai 1 gái rất khỏe mạnh. Hèn chi, mới có 5 tháng mà bụng to như cái trống, nằm ngủ chẳng được, nằm nghiêng thì con mình sẽ không phát triển nên đành… ngủ ngồi… Đau lưng kinh khủng, nhưng không sao, hằng ngày nhỏ đã ra lệnh cho hắn mỗi tối phải max xa cho nhỏ. Hắn cũng ậm ừ đồng ý luôn. Nhỏ phải chiếm cơ hội này hành hạ mới được!!!

Cái bụng được 7 tháng thì cứ như muốn nổ ra, quần áo bà bầu mua chẳng có, phải may riêng. Có con song sinh thật là khổ. Chỉ mong chất lượng của hắn được tốt, đẹp giống mẹ nó, thông minh giống mẹ nó là đủ.

Thời gian trôi qua, chỉ còn 10 ngày nữa nhỏ sẽ sanh, ba mẹ chồng nói sẽ cho nằm viện trước 3 ngày để hỗ trợ sanh cho tốt. Nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khác vừa ăn nho vừa xem ti vi. Tự dưng cái bụng lại cảm thấy đau đau, nhỏ xoa xoa đều cái bụng. Cái bụng bây giờ nó thuộc dạng cực vĩ đại, nhỏ 100kg không chừng. Cơn đau càng ngày càng dữ dội hơn, còn 10 ngày nữa cơ mà. Chẳng lẽ sanh non? Non thấy mà sợ à. Nhỏ í ới kêu mẹ chồng rồi bạ chạy ra, baba nhỏ lấy xe tức tốc đưa tới bệnh viện.

Nhỏ vào phòng để sanh được 1 lúc thì hắn chạy lại. Hắn ngồi trước cửa phòng cầu mong nhỏ mẹ tròn con vuông. 15 phút sau thì trong phòng có tiếng khóc vang lên. Nhỏ sanh rồi. Bác sĩ đi ra tháo khẩu trang:

- Chúc mừng gia đình, sanh rất thuận lợi. Là song sinh 1 trai 1 gái. Giờ chuyển qua phòng hồi sức là được. Ai đang đứng ngoài này cũng mừng rỡ. Riêng hắn, xúc động vô cùng, hắn đã được làm cha rồi!!!

Nhỏ đang nằm trên giường bệnh nhìn 2 đứa con của mình. 2 đứa giống nhau như đúc, còn phải nói hả cô nương? Nhìn giống hắn hơn là cô. Tức thật, con cô đẻ mà. Nhưng không sao, giống hàng xóm mới có chuyện. Hắn đẩy cửa bước vào:

- Còn mệt không em?

Nhỏ gật đầu nhẹ, quả thật, sanh có hơi bị đau à nha.

- Bác sĩ nói nhỏ con gái ra trước 3 giây nên là chị đấy!

- Ồ, thế tên con vẫn chưa kịp nghĩ đây này.

Nhỏ đăm chiêu, tên thì phải cho đẹp cho độc cho sốc mới được:

- Con gái tên là Đỗ Hoàn Mỹ, con trai tên là Đỗ Tuấn Tú! Sao? Rất đẹp phải không?

- Tên gì quê mùa quá, để ba mẹ chúng mình đặt đi!

Nhỏ xụ mặt, cái tên hay vậy cơ mà!!! Nhưng vẫn phải thuận theo ý nhà chồng thôi. Con gái sẽ tên là Đỗ Kim Ngân, con trai là Đỗ Gia Bảo. 2 đứa con này quả thật là báu vật, nhỏ chẳng có thời gian được ôm, hết người này giành đến người kia. Con của nhỏ mà hu hu. Trả đây!!!!

Ngoại truyện cuối: HAPPY ENDING.

2 đứa con nhà Tuấn – Trang lớn lên, tính tình chẳng giống cha chẳng giống mẹ. Rất khó hiểu. Tiểu Bảo Bối thì rất ít nói, có vẻ cực kỳ thích chơi bóng đá với cậu nó là Nhất Trung. Còn Ngân Ngân cô nương thì ương ngạnh, nói nhiều. Cả 2 nhìn vẫn rất xinh đẹp. Tụi nó vẫn có đôi mắt màu đen sẫm, cái này di truyền của Đỗ Gia nè! Da trắng hồng hảo, cái này là gen trắng từ bé nè. Mắt to, mũi cao, miệng chúm chím, có người nói giống cha có người nói giống mẹ! Tiểu Bảo Bảo đã có lúc nói với mẹ:

- Ba với mẹ khác nhau, vậy người này cứ bảo giống 1 ít chẳng phải thành người khác sao? Tụi con có phải con ruột không vậy?

2 đứa chỉ mới có 7 tuổi mà thông minh lắm, giống Trung thế! Ngân Ngân rất thích làm đẹp, nhưng rất chảnh chọe, cái này giống hắn lắm chứ! Thằng nhóc thì rất ít lại gần ba mẹ, suốt ngày cứ đá banh, 7 tuổi mà cứ như cầu thủ rồi. Nhỏ gái thì lại rất thích nghe ba của nó nói, nó tin sất những gì ba nó nói. Tuấn đã kể chuyện tình lâm li bi đác mặn chát này cho Tiểu Kim Ngân nghe thế này:

- Ba đã từng bị tai nạn giao thông, mẹ con đã ngồi khóc hết nước mắt 1 tháng trời. Lúc đó ba chưa tỉnh mẹ đã cưỡng hôn ba rất rất nhiều lần, lợi dụng ba không có sức kháng cự đấy!

Nhỏ nghe hắn kể vậy thì đánh vào lưng hắn cái bốp. Dám kể sai sự thật. Nhỏ chỉ chủ động hôm hôn lễ thôi!

- Quả thật, mẹ vừa hung dữ vừa táo bạo.- Kim Ngân khoanh tay lắc đầu với ba nó.

Hắn đã dạy hư con hắn, gieo rắc tiếng xấu cho nhỏ đây mà! Đúng lúc đó, Gia Bảo vừa đá banh ngoài sân ôm banh đi vào. Nhỏ kéo tay thằng nhóc lại.

- Bảo Bảo yêu quí của mẹ ơi, con có muốn nghe mẹ kể về chuyện tình của ba mẹ không.

Thằng nhóc chép miệng nhìn nhỏ, tháo tay nhỏ đang nắm ở cổ tay ra.

- Con không có hứng thú, ba mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi?

Nhỏ đơ mặt, hắn cười sằng sặc. Nhỏ ngệt mặt, đúng là không nên theo phe của Bảo Bối rồi. Ngân

Bạn đang xem

Bạn có thể Chia Sẻ bài viết này lên FaceBook
U-ON
Bộ đếm
VỀ TRANG CHỦ
TruyenVOZ.Hexat.Com
SEO : Bạn đến từ : ....................... .

Lên Đầu Trang